Làm sao để gần gũi với mẹ?

Em chào chị,

Chị ơi đã bao giờ chị tư vấn cho ai mà họ cực kỳ ghét mẹ chưa hả chị? Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ghét mẹ. Em rất muốn gần gũi với mẹ nhưng cứ gần là em lại không thể yêu nổi bà ấy. Nói đến mẹ là em thấy thật kinh khủng. Em ghét bà ấy lắm. Chị đừng mắng em nhé. Hãy cho em được sống thật là mình, để em được phép một lần trải lòng ra cho đỡ ấm ức.

Em là con lớn trong gia đình. Sau em có một em nữa. Suốt tuổi thơ em luôn cảm thấy vô cùng ghen tị vì mẹ chỉ yêu em trai mà ghét bỏ em. Mẹ em hay nói “Con gái là con người ta”. Em vẫn còn nhớ ngày nhỏ, nhiều sáng mẹ vào giường đánh thức hai chị em dậy. Nhưng mẹ chỉ ôm ấp, hôn hít em trai em, rồi cưng nựng theo kiểu “Em ơi em dậy đi nào”. Xong quay sang em “Con kia, mày vẫn chưa dậy đi à?”.

Em cũng không hiểu em đã làm gì khiến mẹ ghét em đến thế. Em luôn cố gắng học thật giỏi để mẹ vui. Suốt những năm đi học em toàn là lớp trưởng, thành tích luôn đứng nhất nhì lớp. Nhưng việc học giỏi kiểu như là trách nhiệm của em ấy, chứ khi em mang giấy khen về khoe mẹ chỉ ư hừ một cái rồi thôi, chẳng thể hiện là mẹ vui, cũng chưa từng khen em lấy một lần.

Em cứ thế lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mẹ. Em sợ nhất là lúc bố mẹ cãi chửi nhau. Mỗi lần như thế bố mẹ không nói chuyện với nhau cả tuần trời. Em cứ như con thoi ở giữa. Cứ mẹ ơi bố bảo là bố không ăn tối ở nhà. Xong lại nghe mẹ chửi “Bảo bố mày giỏi thì đi luôn đi”. Xong vì em còn bé, nên thật thà “Bố ơi mẹ bảo là bố đi luôn đi”. Thế là mẹ em gào lên “Con này cho nó ăn gì mà nó ngu thế”. Em chỉ biết khóc vì không biết phải làm gì trong những lần như thế.

Nhưng nỗi sợ lớn nhất của em là sợ mẹ không nói gì với em. Sau những lần tức em vì em dại dột, ngốc nghếch, thật thà nói ra những điều như vậy, mẹ cũng giận em cả tuần không nói gì luôn. Mẹ thậm chí còn không thèm nhìn mặt em. Em có gọi mẹ cũng như không nghe thấy, em hỏi mẹ không trả lời. Em cứ như bóng ma vô hình trong mắt của mẹ. Đến bữa em mời mẹ ăn cơm mẹ cũng không đáp. Đi học về chào mẹ cũng không trả lời lại. Nhưng có lần em chán không chào mẹ, vì chào mẹ cũng có đáp lại đâu, thì mẹ chửi em cả tuần, cứ khi nào rảnh mẹ lại đay nghiến “Mày có coi tao ra cái gì đâu” .

Thực sự em cảm thấy mẹ em cực kỳ độc hại, nhưng em không bao giờ dám nói điều đó với mẹ, bởi nói ra, em biết, em sẽ bị mẹ không nói chuyện cả tuần, thậm chí hai, ba tuần.

Mời bạn nghe toàn bộ tư vấn của chuyên gia tại đây nhé!

Em bây giờ đã lớn, đã đi làm, có điều kiện kinh tế, thỉnh thoảng vẫn bị mẹ giận không nói chuyện cả tuần. Những lúc ấy em rất muốn ra ngoài thuê phòng trọ ở riêng. Nhưng có lần em đề nghị như vậy thì mẹ khóc. Rồi lại bài ca cũ, là mày có còn coi mẹ mày ra cái gì đâu, rồi không nói chuyện với em suốt tuần. Em thực sự chán nản, nhưng không biết làm sao thoát khỏi cảnh này.

******

Gặp gỡ và trò chuyện cùng mình tại các địa chỉ sau nhé:

🍀 Đặt hẹn: https://calendly.com/goroitraitim

🍀 Các khóa học online: https://goroitraitim.com/hoc-online/

🍀 Youtube: https://www.youtube.com/@GoRoiTraiTim

🍀 Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/goroitraitim/

🍀 Blog: https://goroitraitim.com

🍀 ⁠⁠⁠Group facebook⁠: https://www.facebook.com/groups/goroitraitim

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top