Em đang rất bế tắc, bế tắc đến nỗi em không biết làm gì ngoài khóc thầm và chán chường.
Em lập gia đình đã lâu. Thời gian vợ chồng sống chung, những ngày hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại toàn cãi vã, giận hơn, thậm chí đánh nhau, chửi nhau. Không ở được cùng nhau nên em ôm con về nhà ông bà ngoại ở. Những tưởng tháng ngày sau đó an yên mà sống thì không, bố mẹ thường xuyên nói em thế này thế khác. Mẹ em không thông cảm cho em mà coi em như gánh nặng. Bà thường xuyên than phiền, kêu ca từ kinh tế đến nỗi bất hạnh của bà vì có con gái bỏ chồng. Em sống trong tủi nhục, nhiều lần muốn ôm con ra khỏi nhà nhưng không có đủ tài chính nên lại nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn mà sống.
Rồi những ngày tháng đó cũng dần qua đi, em sống trong chịu đựng và tủi hờn. Cố gắng lao vào kiếm tiền để cuộc sống mẹ con em khá hơn. Chấp nhận rằng tính cách của bố mẹ mình như vậy, không than phiền, không đổ lỗi.
Nhưng rồi mọi chuyện chẳng dễ dàng với em gì cả. Con em càng ngày càng lớn hơn, cháu giờ không còn là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu nữa. Cháu đến tuổi ngang ngạnh, ương bướng, hỗn láo với chính mẹ đẻ và ông bà của mình.
Mỗi khi con làm sai lời, em nhắc nhở nhẹ nhàng thôi con cũng khùng lên, thậm chí chửi lại em một cách cực kỳ hỗn láo. Từ bé đến lớn em học cách nhẫn nhịn để sống an ổn trong chính gia đình của mình. Giờ là lúc em cũng phải nhẫn nhịn với chính con ruột của mình. Em nói bé thì con nói to, em nói to thì con nói to hơn. Rồi con nói những câu từ hết sức hỗn láo mà nếu một người bố, người mẹ khác nghe được cũng khó mà chấp nhận được.
Những lúc như thế, em chỉ biết khóc cho số phận của mình. Bế tắc quá thì tự vào nhà tắm khóc rồi tự lau khô nước mắt. Con không hề động lòng hay trắc ẩn khi thấy mẹ buồn. Mặt lúc nào cũng câng câng lên đầy thách thức. Em cảm thấy mình thực sự bất lực.
Em đã làm gì sai để cuộc đời này không có lấy một người thân thiết để sẻ chia nỗi buồn, niềm đau. Nói thật nhiều khi em chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời này. Em thấy bài học cuộc đời em sao mà khó thế, em cảm thấy mình không đủ sức lực, không đủ sự tinh tấn để vượt qua bài học này.
Gần đây em phát hiện mình lại còn có bệnh nữa. Em đã khám bệnh và bác sỹ kết luận phải làm phẫu thuật. Em có thể lo cho mình tiền phẫu thuật, tiền thuốc men, tiền khám chữa bệnh, nhưng cứ nghĩ một thân một mình trong bệnh viện, tự lo, tự chăm lấy chính mình mà em rơi nước mắt. Mẹ em chỉ than thở rằng lại phải chăm người ốm, nhà thì neo người. Chứ không hề nghĩ rằng phẫu thuật là đau đớn, là hiểm nguy. Mẹ chỉ nghĩ cho mẹ, chứ chưa bao giờ nghĩ cho em. Đã bao năm rồi em gồng gánh, không cả dám ốm vì không có ai nương tựa. Để đến bây giờ, có ốm cũng không dám kể hết bệnh tình với mẹ mình, vì cái em nhận được chỉ là sự than vãn, chứ không phải sự thông cảm hay thương xót.
Con em nó cũng không quan tâm. Cái con cần là có mạng internet để được online suốt ngày. Như thế là đủ.
Có lẽ em đã sai khi sinh con và nuôi con một mình, em đã sai khi để con cho ông bà để lao đi kiếm tiền. Em đã sai khi ốm đau bệnh tật. Em luôn luôn là đứa sai trong cuộc đời này.
Em thực sự cảm thấy vô cùng cô đơn trên cõi đời này. Mọi sự đều bế tắc. Công việc gần đây không thuận lợi, con cái ngỗ ngược, cha mẹ không an ủi, động viên.
Bế tắc đến cùng cực. Chán nản đến cùng cực. Cô đơn đến cùng cực chị ạ.
******
Gặp gỡ và trò chuyện cùng mình tại các địa chỉ sau nhé:
🍀Đặt hẹn: bit.ly/book-lich-tu-van
🍀Blog: https://goroitraitim.com
🍀Youtube: https://www.youtube.com/@GoRoiTraiTim
🍀Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/goroitraitim
🍀Group facebook: https://www.facebook.com/groups/goroitraitim
Mình cũng đang rất bế tắc, mọi thứ trong cuộc đời đều bế tắc, gia đình, con cái, công việc, không biết nên làm gì và nên bắt đầu từ đâu
Mình rất chia sẻ với bạn. Có phương pháp thanh tẩy clean những chương trình tiêu cực trong cuộc sống rất hiệu quả. Bạn có thể tìm hiểu thêm về phương pháp này nhé, hoặc liên hệ mình hỗ trợ nhé.
Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.