Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Tuổi thơ em ám ảnh bởi cảnh bố mẹ suốt ngày cãi vã, chửi bới, đánh lộn lẫn nhau. Điều đặc biệt là bố mẹ em không ly hôn, vẫn ở với nhau. Nhưng hai người rất khắc khẩu, gần như không bao giờ nói với nhau được quá 2 câu. Cứ nói chuyện là y như rằng cãi vã, chửi bới nhau. Hơn 20 năm có mặt trên đời, em chưa thấy gia đình em có bữa cơm nào đầy ắp tiếng cười như người ta vẫn nói.
Em vẫn nhớ nhiều lần bố mẹ em đánh nhau đến chảy cả máu mồm ngay trong bữa cơm. Hàng xóm sang can ngăn rồi đưa mẹ em sang nhà họ ở vài bữa, rồi mẹ lại về ở với bố. Ký ức tuổi thơ em là những đêm ngủ nhờ hàng xóm mà vẫn lo bố sang tận nhà hàng xóm đánh mẹ và lôi chúng em về.
Bố thì cực kỳ cục tính còn mẹ thì không hiểu nổi sao mẹ lại có thể chửi dai và lâu đến thế. Bố làm gì cũng không vừa mắt mẹ. Nấu ăn thì chê dở, giặt đồ thì chê bẩn. Lúc nào cũng cằn nhằn chồng người ta thế này, thế kia, còn chồng mình chả ra gì. Rồi cãi nhau về tiền nong, chi tiêu. Đến khi bố không chịu được nữa, chửi lại, thế là 2 bên lao vào đánh đấm nhau.
Rồi bố em đi làm xa, nhiều khi cả năm mới về một lần vào dịp Tết. Nhưng chưa cái Tết nào gia đình em ăn tết trong hạnh phúc. Tết đến cũng kiếm chuyện xung đột. Cho đến bây giờ em vẫn sợ Tết. Sợ cảnh mẹ dọn dẹp nhà cửa, vừa dọn vừa chửi vì bố con mày chả làm được cái gì cho tao cả, việc gì cũng đến tay tao.
Có năm bố chán quá 12h đêm cúng xong lôi rượu ra uống một mình với mấy cái chân gà từ mâm cúng chiều 30. Thế là mẹ chửi là năm mới mà làm thế giông cả năm, cái nhà này toàn trêu tức nhau, sống thế này thì sống sao được. Bố tức quá bảo “Im mồm đi”. Tất nhiên mẹ em chẳng thể nào im được vì mẹ đã chửi thì phải vài tiếng. Thế là ngay đêm giao thừa họ lao vào đánh nhau, dù bố cả năm đó đi làm xa không về nhà.
Cuộc sống gia đình lúc nào cũng căng như dây đàn, ấy thế mà nhiều lúc chán quá mới khuyên hay bố mẹ li dị đi sống cho đỡ khổ, thì cả hai giãy nảy bảo tao sống vì chúng mày. Ôi chẳng biết nói sao nữa chị ạ.
Chúng em có đòi bố mẹ cứ phải ở với nhau đâu. Cho đến giờ chúng em đã lớn, bố mẹ đã già nên sức không còn để đánh nhau nữa, nhưng vẫn cứ cãi nhau như cơm bữa. Gần đây bố yếu không đi làm xa được nữa nhưng chưa bao giờ em thấy bố mẹ em ăn cơm cùng nhau. Đến bữa cơm thì bố với em gái em ăn cơm trước, mẹ em sẽ kiếm một cái cớ gì đó như dọn nhà, giặt đồ, hay thậm chí là chưa đói để ăn sau. Kể cả trước đây bố đi làm xa cả năm mới về cũng không có bữa cơm nào đủ cả 4 người.
Kể ra thì dài và còn nhiều chuyện lắm, không biết kể đến bao giờ mới hết những ký ức đau buồn đó. Buồn đến mức em làm gì cũng thích một mình, dù nhiều khi cảm thấy cực kỳ cô đơn. Em cũng không có bạn bè quá thân thiết. Lúc nào cũng lủi thủi một mình.
Gần đây gia đình giục em lấy chồng. Cũng có vài người bạn trai quan tâm đến em, nhưng em sợ hôn nhân, sợ cãi vã, sợ việc sống bên nhau mà lạnh nhạt như người dưng. Ấy vậy mà gia đình lại giục em lấy chồng để cho hạnh phúc. Hạnh phúc là gì em có biết đâu. Gia đình muốn em hạnh phúc mà không làm mẫu thì em biết xây dựng gia đình hạnh phúc kiểu gì được? Em buồn quá chị ạ.
Mời bạn theo dõi tập 2: Làm sao tìm được tình yêu đích thực của đời mình cũng liên quan đến câu hỏi này tại đây nhé.
******
Gặp gỡ và trò chuyện cùng mình tại các địa chỉ sau nhé:
🍀Đặt hẹn: bit.ly/book-lich-tu-van
🍀Blog: https://goroitraitim.com
🍀Youtube: https://www.youtube.com/@GoRoiTraiTim
🍀Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/goroitraitim
🍀Group facebook: https://www.facebook.com/groups/goroitraitim