“Không gửi tiền thì đừng về ăn Tết!”. Bố đã nhẫn tâm hét vào điện thoại với em như thế.
“Tết là dịp để xum vầy”. Nghe câu nói đó em chỉ biết cười chua xót. Chính đồng tiền bạc bẽo đã đẩy em phải xa gia đình đi kiếm tiền ở cái tuổi 18. Giờ thì em còn không có cả đường về nhà nữa. Về nhà ăn Tết không phải là quyền lợi của tất cả những đứa con xa nhà phải không chị? Những ngày cận Tết, em đã khóc không biết bao nhiêu lần vì cùng một lý do – “Nếu không mang tiền thì đừng về ăn Tết nữa”.
Em mới 18 tuổi, và mới học xong cấp ba. Em rất sợ Tết vì Tết nào bố mẹ em cũng cãi nhau vì tiền. Nào tiền mua sắm đồ Tết, nào tiền trả nợ. Em lúc nào cũng chỉ mong mình học xong cấp ba thật nhanh để đi làm kiếm tiền cho gia đình bớt cãi vã.
Hè năm vừa rồi học xong cấp 3, em ra Bắc Ninh theo một chị cùng quê, xin vào làm công nhân ở một khu công nghiệp. Bố mẹ em mừng lắm, coi việc đi làm kiếm tiền như là nghĩa vụ của em, không ai ngăn cản em và nói với em rằng em cần cố gắng học lên cao hơn đi. Ra ngoài này làm việc nửa năm rồi nhưng chưa bao giờ bố mẹ gọi điện hỏi em làm việc có vất vả không, có mệt không. Nếu em có nhớ nhà thì em tự gọi về. Bố mẹ mà gọi cho em thì chỉ duy nhất một câu “Có lương chưa gửi tiền cho bố mẹ đi”.
Đi làm xa nhà tủi thân cơ cực. Lương công nhân tăng ca liên tục, làm đêm làm ngày được khoảng hơn 10 triệu. Tháng nào em cũng gửi về cho bố mẹ 8-10 triệu. Thế mà lần nào gửi tiền về cũng bị bố mẹ chất vấn là sao gửi ít thế. Rồi bố mẹ so sánh kiểu chị A nhà bác B tháng nào nó cũng gửi cả chục triệu về, mày tiêu gì mà tiêu hoang thế.
Mỗi tháng gửi về 8-10 triệu nhưng tháng nào cũng thấy bố mẹ gọi điện nào là giỗ nhà này, đám cưới nhà kia, góp tiền cho họ hàng, bố mẹ em đều tính lên đầu em hết. Em đã nhiều lần phản đối, thì bố mẹ chửi em là đồ bất hiếu, là mày cứ giữ tiền cho ấm cái thân mày đi, còn mày có biết thương bố mẹ mày vất vả đâu.
Em chỉ cần kiếm tiền và gửi tiền về cho bố mẹ thì mới là thương bố mẹ à? Thế còn ai thương em? Bố mẹ có khi nào biết được là những người làm cùng em, ở trọ với em, lớn tuổi hơn em vẫn được bố mẹ hàng tháng gửi đồ ăn lên cho. Bố mẹ các chị ngày nào cũng gọi điện hỏi con ăn cơm công ty có ngon không, có ăn được nhiều không, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Em không cố tình nghe lỏm đâu nhưng ở cùng phòng nghe bố mẹ các chị gọi điện trò chuyện với con mà em chỉ biết nằm trùm chăn khóc. Khóc vì tủi thân, khóc cho chính mình. Em đi làm xa nhà ốm cũng không được một lời hỏi thăm từ bố mẹ, thậm chí có nói con đang bị ốm thì bố mẹ còn mắng là có cái thân không biết lo, không biết giữ sức khỏe, lúc nào cũng ốm với chẳng đau. Những hôm mệt quá chỉ biết nhờ chị em cùng phòng trọ mua cho ít thuốc. Nhiều khi nghĩ nếu em ốm nặng hoặc chẳng may có làm sao, chắc cũng không có ai thương xót cho em đâu, chị ạ.
Tết này là Tết đầu tiên em xa nhà. Lúc đầu em tính về nhà ăn Tết cùng gia đình, nhưng bố mẹ em nói gửi cho bố mẹ 40 triệu tiền sửa nhà. Trời ơi, số tiền bằng cả 4, 5 tháng lương của em, em lấy đâu ra bây giờ. Đêm qua, sau khi bố mẹ em lại lôi văn mẫu ra rằng “mày tiêu gì mà lúc nào bố mẹ hỏi cũng không có tiền? Mày chỉ biết lo cho cái thân mày thôi. Mày có thương bố mẹ mày không?”, em quá bất lực nên đã gào lên “con còn chả thương được thân con đây này. Con chỉ muốn chết quách đi cho xong thôi”. Em biết em nói vậy là sai nhưng thực sự trong giây phút ấy em chỉ tự hỏi Em có phải là con của bố mẹ không? Bố mẹ có lần nào nghĩ cho em không, hay bố mẹ chỉ nghĩ đến tiền, chỉ nghĩ đến bố mẹ thôi.
Hôm nay em đã xin phép quản lý để đăng ký làm việc full tết. Em sẽ không về ăn Tết nữa, bởi vì không phải với ai gia đình cùng là nơi ấm áp để trở về. Em làm thế có sai không hả chị?
******
Gặp gỡ và trò chuyện cùng mình tại các địa chỉ sau nhé:
🍀Đặt hẹn: bit.ly/book-lich-tu-van
🍀Blog: https://goroitraitim.com
🍀Youtube: https://www.youtube.com/@GoRoiTraiTim
🍀Podcast: https://podcasters.spotify.com/pod/show/goroitraitim
🍀Group facebook: https://www.facebook.com/groups/goroitraitim